THƠ NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ - KHI TA DỪNG LẠI NGẮM NHÌN

31/08/2022 04:46:09 PM         

Sách vở hỗn mang, chất chồng tư liệu/ những vĩ nhân, bậc minh triết cổ xưa/ dường như họ vẫn còn đang sống/ trong ý nghĩ người đời / mỗi ngày…/ trong sự thở/ của ta

Vanvn- CẬP NHẬT NGÀY: 31 THÁNG TÁM, 2022 LÚC 14:16


Nhà thơ Nguyễn Đức Phú Thọ ở An Giang
GIÃ TỪ MÙA HẠ
 
Như sống lại nơi ngọn đồi
quá khứ
và hôm nay
ký ức miền gió chiều xao động
 
thức dậy từ buổi mai
gọi mời loài chim nọ
tỉa tót những chiếc lông bé nhỏ
rồi bay
 
gió hồ nghi, dấu chân ngày
sóng
va đập
vết chân ướt đẫm
mơ màng
và ấm…
 
thời gian nắng thắp
ký ức ngả nghiêng
trên mắt lá vàng
 
Khi tất cả lặng im
nơi những ngọn đồi
sâu khóe mắt
vệt cánh chim bay mỏi
 
mùa hạ
đồi xưa
vẽ chân trời không tuổi
 
thả về xanh
bầy chim nhỏ
tập bay
 
TRĂNG MÙA HẠ
 
Dưới ánh trăng mùa hạ
Em soi bầu ngực vào gương, nước sông chảy theo đêm lênh láng,
hương cau trôi ngằn ngặt trước thềm
Mẹ bảo: Nhúm cau như nhúm ngực,
trai làng chẳng biết cau thơm
Cha lên phố
Mẹ mòn trông tháng ngày đằng đẵng…
 
Dưới ánh trăng mùa hạ
Đom đóm về thắp lửa ven sông,
hoa dâm bụt thắp đèn lồng trước cửa
Đêm đồng nội,
thắp một cơn mưa nhỏ
Những gái quê tắm mùa hạ chưa chồng
Đuổi theo trăng
Trăng tan vào mênh mông…
Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy
NGÀY NẮNG
 
Ngày nắng vỡ
bên ngoài phía hiên nhà.
Căn phòng
thở gam vàng
cây chết cạn trên bàn làm việc.
 
Sách vở hỗn mang, chất chồng tư liệu
những vĩ nhân, bậc minh triết cổ xưa
dường như họ vẫn còn đang sống
trong ý nghĩ người đời
mỗi ngày…
trong sự thở
của ta
 
Thế giới…
vẫn không ngừng lặp lại
mùi máu đỏ chết chóc ái tình
dòng nhựa xanh, mưa rừng buổi điêu linh
mùa chiến trận cũ oằn nước mắt
màu nâu đất
kể mọi triết lý…
 
Dưới vòm trời mây trắng trôi đi
nỗi cứu chuộc hư vô
đôi cánh…
 
Tất cả,
thản nhiên
sau tiếng lặng dài.
Khi ta dừng lại ngắm nhìn
sự sống phía bên ngoài
trang sách
 
MỘT CÂU CHUYỆN
(Cho N.)
 
Chẳng còn gì vội vàng
mùa đông lại đến từ phía sau
vời vợi những câu chuyện không đầu
không cuối
 
Hàng cây ven đường trơ tóc xõa
nụ cười nhàu nhĩ buổi sáng
giọng nói khô gầy buổi sáng
cà phê đắng
môi hôn
 
Thoáng cái choàng vai
cúc áo hờ hững lệch
chong chóng tình yêu
nhớ gió
bỗng xoay vù
 
Mùa đông
gốc bàng thành thiếu phụ
rứt xuống mặt người
nghìn chiếc lá cô đơn
 
Thành phố buồn tênh
bài hát cũng buồn tênh
…yêu nhau mùa đông…
…xa nhau mùa đông…
 
Anh chẳng biết làm sao
để nói về những ký ức mùa đông
đi qua thơ anh
bằng nỗi nhớ không đầu
không cuối
 
ĐÀ LẠT
 
Cơn mưa lất phất bay
Thoảng nhớ,
Đà Lạt đêm ấy…
 
Bốn đứa díu mắt xuống xe
Đà Lạt rợp trời gió lạnh
ba giờ sáng,
vài cơn mưa se thắt
 
Chấp chới cánh áo bay phập phù
vừa chạy vừa nói cười rúc rích
khác gì
một lũ điên…
 
Sớm nắng say,
Đà Lạt cuối năm gió trở
vùi co rúc trong chăn
ngái ngủ…
ai đó, xoa tay
“ngủ chút thôi”
 
Lên đồi chè
xuống vườn dâu
nằm mơ
thả trắng đầu
mưa khói…
 
Đêm đến, ngồi ở thác
nơi mấy tảng đá to
chân ướt rêu bám
nó nhìn, mình nhìn nó
bốn mắt im lặng
nhìn nhau
 
Trong đêm
sự tinh khiết
tuôn chảy thành dòng
thảm nước phả hơi sương
mát lạnh
 
Ai đó nói,
Tụi bây có thấy không?
Cảnh này, đẹp muốn khóc.
 
NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ
Từ khóa: Từ khóa:  Nguyễn Đức Phú Thọ trang thơ dừng lại ngắm nhìn
Ý kiến của bạn: