Nhà thơ Nguyễn Thị Việt Nga ở Hải Dương
THỰC LÒNG CHO ĐÀ LẠT
Thực lòng không muốn nhớ
Mà chẳng thể nào quên
Một mùa đông Đà Lạt
Mưa khẽ bay bên thềm…
Thực lòng không muốn nhớ
Sắc hoa vàng xưa xa
Tiếng thông reo thảng thốt
Một chiều mimosa
Thực lòng, xa Đà Lạt
Vẫn thương như thuở nào
Dã quỳ trên đỉnh dốc
Nở như là chiêm bao…
LÊN CHÙA CUỐI NĂM
Thế là đã hết một năm
Buồn vui theo khói nhang trầm bay đi
Biết mình còn lắm sân si
Cúi xin Đức Phật từ bi rộng lòng…
Thế là đã hết mùa đông
Ngoài kia cải đã trổ ngồng vàng tươi
Nhân gian nhiều khóc lắm cười
Đã mang lấy nghiệp làm người, đừng đau!
An nhiên mây trắng trên đầu
Mõ chuông thổn thức giữa câu kinh chiều
Gió về xô lá liêu xiêu
Tháng năm cứa đứt cánh diều ngây thơ…
Làm sao ngăn sóng xô bờ
Hai bàn tay chắn bơ phờ bão giông
Biết rằng sắc sắc không không
Bàn chân đứng trước đường vòng vẫn run…
Thế là đã đến mùa xuân
Đất trời còn mãi xoay vần thế ư
Ta về ươm cỏ tương tư
Một mai hoa trổ đỏ như mặt trời
Một năm là một năm ơi
Còn gì ngoài những đầy vơi nỗi niềm
Gió đưa ngày cũ qua thềm
Sân chùa mai trắng rụng thêm cánh buồn
Ngày mai chớp bể mưa nguồn
Hay là nắng ấm mười phương an lành?
Phật cười trên cõi nhân sinh
Đường xa, chỉ có một mình, dám không?
Tranh của họa sĩ Thế Hùng
VỀ THĂM MẸ
Cạn ngày
Cạn tháng
Cạn năm
Con về thăm chốn mẹ nằm, mẹ ơi!
Nhớ thương…
Chẳng bật thành lời
Cuối đông gió lạnh bời bời đồng xa
Mẹ ơi, đào đã thắm hoa
Giao thừa đã trước hiên nhà đợi xuân
Tháng năm trời đất xoay vần
Bao điều đã hoá phù vân, tan rồi
Còn nguyên vẹn tiếng à ơi
Còn nguyên vẹn khúc đưa nôi thuở nào
Mồ côi, cánh vạc chênh chao
Đồng chiều giăng khúc ca dao lặng buồn…
Mẹ ơi…
Thương đến là thương…
Tháng năm vắng mẹ đoạn đường bấp bênh
Con nhìn hương khói lặng thinh
Nghe mình khóc với một mình bơ vơ…
Con nhìn…
Hoa cỏ ngác ngơ…
Còn đây dang dở giấc mơ lá vàng
Tay cầm thương nhớ mênh mang
Để đi qua những trái ngang, bão bùng!
VỚI MÙA ĐÔNG
Chạm tay vào những giá băng
Thấy bao chồi biếc phập phồng đợi xuân
Hoa mơ ủ sắc trắng ngần
Hoa đào giấu nụ lửa hồng như môi…
Chạm vào khe khẽ lá rơi
Trong tàn úa vẫn rực ngời sắc cây
Sương giăng trên những nhánh gầy
Một mai chim chóc về đây hót mừng
Chạm vào năm tháng rưng rưng
Ngày xa…
Ừ, đã quá chừng là xa…
Ngày g thắp ước mơ hoa
Mùa đông bỗng ấm như là môi ai
KHÔNG ĐỀ
Ngừoi đi về phương ấy
Biết đường gần hay xa?
Chỉ mong sao bão tố
Nhanh tới thì nhanh qua
Người đi về phương ấy
Biết nắng mưa thế nào?
Mong đá mềm chân cứng
Giữa đất thấp trời cao
Người đi về phương ấy
Đừng buồn những lao xao
Thương mùa xuân gõ cửa
Sắc đào hồng nao nao…
05.01.2023
BIẾT
Biết rằng xuân đang tới
Mà vẫn buồn mênh mang
Biết rằng hoa sắp nở
Mà cứ thương lá vàng…
Biết rằng…
Thôi, đừng biết…
Mắt cứ trong như là…
Cứ tin vào cổ tích…
Như tuổi nào xưa xa…
08.01.2023
NGUYỄN THỊ VIỆT NGA