Chúng ta nói với nhau về nỗi nhớ dòng sông/ nơi chúng ta gửi xuống những khát khao buồn tủi đời mình/ chúng ta nhớ đỉnh núi hoang vắng/nơi ngước lên vời vợi ước mơ/và nhìn xuống run rẩy rụng rời/ lòng chúng ta bỗng sừng sững trơ trọi/ tìm lấy tay nhau trong nỗi tái tê đau buốt phận người