CHÙM THƠ CỦA ĐẶNG BÁ KHANH Ở BẮC GIANG
Ngày đưa:  10/12/2023 08:27:08 PM In bài
Người bán cá rưng rưng bồi hồi/ Có biết đâu đã mắng chửi một thiên tài văn chương Việt/ cha đẻ của Sóng gầm, Bỉ vỏ…/ Bà cũng biết đâu những câu chửi đó/ Lại cùng Nguyên Hồng lấp lánh những trang văn.

Vanvn-  CẬP NHẬT NGÀY: 10 THÁNG MƯỜI HAI, 2023 LÚC 11:47

 
Nhà thơ Đặng Bá Khanh
Bà bán cá và ông Nguyên Hồng
 
Tôi về Nhã Nam
Bước trên con đường ông đi ngày trước
Chiếc xe đạp cọc cạch
Mũ lá, áo nâu ông qua lại ngày ngày
 
Con phố cũ đã đổi thay
Nơi bà bán cá ông vô tình xô ngã
Những lời mắng chửi khi giận dữ
Ông đã chăm chú chép ghi trong cuốn sổ
bạc nhàu
 
Phút ấy bà bán cá ngơ ngác hồi lâu
Trước một ông già có chòm râu
Nét mặt hốc hác dãi dầu
Bất chợt cảm ơn những lời bà mắng nhiếc
 
Con đường ông đi qua giờ biêng biếc
Đồi Cháy, Cầu Đen phố thị đã tươi màu
Những người bạn văn chương nơi Ấp cũ
Khuôn hình trắng bóng mây vương
 
Tên ông đã thành đường
Mỗi bước chân ông qua
trang sách như bình minh rạng mở
Thấy bao lớp người thống khổ
Đang giũ nghèo trên đất mới sinh sôi
 
Người bán cá rưng rưng bồi hồi
Có biết đâu đã mắng chửi một thiên tài văn chương Việt
cha đẻ của Sóng gầm, Bỉ vỏ…
Bà cũng biết đâu những câu chửi đó
Lại cùng Nguyên Hồng lấp lánh những trang văn.
 
Cỏ ơi!
 
Miên man góc bể chân trời
Bầm dập cỏ, vẫn vọng lời tri âm
Đào lên chôn xuống bao lần
Khốc khô rồi lại âm thầm sinh sôi
 
Đỏ chiều buổi ấy bạn tôi
Xác thân để lại bên đồi không tên
Đắp vào giọt lệ đắng đêm
Lại nhờ cỏ hát ru mềm bạn ta
 
Chiến tranh bao cuộc đi qua
Nghĩa trang dằng dặc gần xa đất này
Mấy binh đoàn đã giấc say
Chỉ còn sắc cỏ đêm ngày ấp ôm
 
Còn như day dứt bồn chồn
Tuổi tên với những xác hồn cách chia
Vẫn còn mướt mát cỏ kia
Cứ xanh dẫu chẳng mộ bia lối hàng
 
Lời ru thay mẹ từ làng
Cỏ vẫn hát những nghĩa trang tỏ mờ
Tạ ơn non núi bãi bờ
Mai sau và cả bây giờ cỏ ơi!
Tranh của Nguyễn Thị Thu Hà
Nỗi niềm làng gốm
 
Lửa lò đã tắt từ lâu
Vẫn còn nhưng nhức cái mầu gốm xưa
Tiểu sành, chum vại gối mưa
Mấy trăm năm ngỡ vẫn chưa muốn già
 
Đất giờ thay thịt đổi da
Bánh đa thay gốm Thổ Hà lên ngôi
Tháng năm dẫu có nổi trôi
Còn đây men gốm với tôi vẫn nồng
 
Ngấm vào mùi của gió sông
Rượu ngon phải có hương đồng đất nung
Đường quê bến nước trải cùng
Chết chui vào tiểu ngủ chung một đời
 
Nỗi niềm gốm có đầy vơi
Bọc bao ta dẫu một thời chưa xa
Vẫn hôi hổi bức tường nhà
Còn như kỷ vật ông cha trao truyền
 
Lẽ nào gốm chẳng còn duyên
Hồn quê có vạn con thuyền đã qua
Lừng danh làng gốm Thổ Hà
Lại thay thành chiếc bánh đa bây giờ…?
 
Thương sao mảnh gốm nằm trơ
Nhớ ông cụ tổ bến bờ nặng mang
Thời gian sao lỡ phũ phàng
Cầm lên một nắm sét làng rưng rưng.
 
Bóng mẹ
 
Đất quê vẫn đất quê xưa
Tháng ba tháng bảy lũ mưa trắng đồng
Xác xơ lúa chẳng thành bông
Nghẹn ngào bóng mẹ ngồi trông chớp trời
 
Mồ hôi lặng lẽ rụng rơi
Sồng nâu khô ướt mấy đời luân canh
Nón mê chóp gẫy phong phanh
Tháng năm sấp ngửa khâu lành đồng quê
 
Chắt bòn qua những tái tê
Vớt lên từ những dãi dề bùn nâu
Lời ru đằm đượm giấc sâu
Cho con mây biếc trên đầu mà xanh
 
Nửa đời qua mấy khúc quanh
Chông chênh vết gót heo hanh lối làng
Bao nhiêu ảo ảnh qua ngang
Lại thương mẹ vẫn chang chang giữa đồng
 
Chiều nay giữa chốn mênh mông
Ước làm cơn gió quạt nồng mẹ tôi
Ước làm mây trắng ngừng trôi
Hong cho mẹ vạt mồ hôi nhọc nhằn
 
Rưng rưng tiếng ngực thì thầm
Vẫn như bóng mẹ mát râm che mình.
 
ĐẶNG BÁ KHANH
 

Bản quyền ©2020 Uỷ ban Hội văn học nghệ thuật tỉnh Quảng Ngãi