CHÙM THƠ CỦA TRANG THANH - NGÀY NÀO TA CŨNG TRÚT CẠN
Ngày đưa:  03/12/2023 10:32:16 AM In bài
Nhà thơ Trang Thanh đã xuất bản 3 tập thơ Bay lặng im năm 2008 (Giải thưởng Lá Trầu), Mây trắng năm 2011, Thanh không năm 2023. Trang Thanh lặng lẽ đi tìm mình trong thơ, day dứt và chân thành. Và dù với cuộc đời hay thi ca thì Trang Thanh như vẫn luôn tâm thế “vì ta hay vì ngươi?/ ngày nào ta cũng trút cạn”.

Vanvn-  CẬP NHẬT NGÀY: 2 THÁNG MƯỜI HAI, 2023 LÚC 07:20

 
Nhà thơ Trang Thanh ở Hà Nội 
 TRANG THANH
 
tôi nhìn
tôi
mặt dài da nâu mũi gãy
mắt thẳm
đêm sầu mất ngủ
đốm sao định mệnh con ngươi
rơi xuống cỏ
rối
mù tóc
đua chen thời đại công nghệ nhan sắc
 
tôi nhìn
tôi
trán dô cằm nhọn gò má cao
nhân trung sâu
thọ đau kiếp nạn
mím môi
không sẻ cho người
 
tối lẫn nửa mặt
tôi nhìn
đau tôi
trong câu thơ mất ngủ
tôi khát nụ cười
 
ĐI VỀ PHÍA DÒNG SÔNG
 
đi đi!
đi về phía dòng sông
bồi nỗi đau bên này lở niềm vui bên ấy
ở phía những dòng sông bắt gặp lòng người
 
đi đi, về phía dòng sông
mau mau, soi mình xuống nước dòng sông
thấy con còng vó nhảy choi choi đừng bắt
soi mình xuống nước dòng sông.
 
tôi đang sống
những ngày buồn bã tung vào gió rắc trên cỏ
còn trong nỗi nhớ màu tím nỗi đau màu đen
đi thôi, đi về phía dòng sông
con mạt nước nổi lên lặn xuống những vòng cung đàn vỡ
rong rêu hát điệu sầu nàng tiên
à ơi…
vết chân cua đan tấm lưới cơ hàn
phủ lên đồng trắng nước tràn ngang lưng
giông lên
giông lên
mẹ khóc rằng đừng!
 
mà lòng sông cứ sáng
đi thôi!
đi về phía dòng sông!
 
SẺ NÂU
 
trở nên thế từ bao giờ
chấp nhận thế từ khi nào – cuộc sống này
khi ta cúi xuống
tự vẽ
buồn của ngày – đau của đêm – tuyệt vọng hôm qua – rã rời hôm nay
 
sẽ niệm một tiếng thơ ngây nếu mộng mị đậu xuống em kiếp khác
không ngôn ngữ, không tiếng hú ám ảnh
trong phiêu man bừng thức con tim
như chưa sống đời sống ấy
trong mình bóng tối đêm
 
mộng một ngày bay lên
những con sẻ nâu rất nhỏ
chấp chới trong không lộng gió…
 
Ở PHÍA TÂY LÀNG
 
ban mai xanh lên
trên đường phố và trong đồng ruộng
ma trận ngó khoai nhì nhằng trên mặt đất
bao giờ đan kín nỗi buồn?
 
em nhặt ảo ảnh
nhặt sa mù đem đổi chợ phù hoa
sao không gỡ tóc mẹ bạc
trong đất đen hóa ma trận rối mù?
sao không nhặt những con dế con giun bị từ bỏ
chết trong tiếng nhạc ngừng rung?
sao không bứt lá đồng xanh
vá lại con tim yêu dấu?
 
mắt em lấp lánh ánh mây lưỡi trai ngũ sắc
giông bão bỗng cuồng lên từ phía tây làng!
 
BAY LẶNG IM
 
mắt thời gian rỏ xuống giọt lệ máu
cúi trên cây Thập ác bài ca Thánh rền vang
tôi siêu thực thế giới siêu thực tình yêu siêu thực chết
tồn tại nỗi cô đơn sóng thần
 
chúng tôi bức bối trong những căn phòng nóng nực
quên nỗi đau riêng vui niềm vui giả tạo mỗi ngày
tôi kiệt sức – không thể nói về ngày mai
chúng tôi không phải lúc nào cũng tốt được với nhau
vì tất cả chúng tôi bị nhốt chung vào chiếc rọ giả dối
tiếng thét gào của chúng tôi không lọt qua ô rọ mắt cáo
dội ngược nỗi cô đơn định mệnh vào trang sách dạy chúng tôi hy vọng
 
tôi phóng sinh tất cả khỏi lề thói
lao vào đêm ca hát những điều tôi thích
trong vẻ bất cần của những mặt nạ lặng câm
trong sự ồn ĩ của những mặt nạ phản đối
có than hồng âm ỉ
 
đêm đan tóc linh hồn bật mầm mặt trời
thắp sáng những hoa dại ngủ quên trên đại lộ thế giới
tôi leo lên đỉnh dốc bắt nhịp bài ca bản năng
phóng sinh tất thảy ước muốn…
 
THI SĨ
 
mẹ ơi
từ bao lâu
dìm ngập cơn đau dài
khi mẹ còn trẻ và con còn quá nhỏ
nhà chúng ta chưa khi nào bình yên
 
tại sao chúng ta không thương nhau?
mẹ không trả lời được con phải không?
chẳng ai trả lời được chúng ta phải không?
 
mặt đất quá rộng mẹ ạ
những dòng sông chảy quanh nhà mình rất dài
chiều phủ đầy bóng tối phía đồng trong
con ngồi buôn buốt khóc
 
cuộc đời mẹ cúi lê những bờ ruộng mỏng
sự nung chảy ý tưởng ngày càng khiến con tuyệt vọng
 
con không muốn viết nữa
con từng không muốn viết nữa
chiều nay lá rụng rất nhiều…
 
mẹ đã thương chúng con vô điều kiện
mẹ đã dạy chúng con thương nhau vô điều kiện
nhưng cuộc sống cứ bỏ đi đâu đó bên ngoài ô cửa nhà mình
 
người ta nói con cần viết về đất nước, sự hy sinh
những điều lớn lao cả dân tộc, nhân loại đang khao khát
nhưng con chỉ nhớ mẹ
ngoài kia, lá lại trút nhiều…
 
làm sao chữ có thể đậu lại trên dải đất này
làm sao con dám hy vọng
 
ngày chết rất nhanh
mặt đất chạy quá chậm
thi sĩ sinh ra trong sự giả dối căng đầy
chữ chữ chữ âm u…
 
NGÀY MAI 
 
không còn chút sức lực nào cho ngày mai của mình
ngươi có đứng bên cửa nhà ta
chờ ta mở cửa đón ngươi cùng ánh sáng?
 
bây giờ ngực ta co rút
những cơn ho khan làm ta tái nhợt
ngươi đã cướp đi cả nỗi nhớ ngày hôm qua của ta tươi đẹp
còn chút gì tơ trong để mà mơ mộng?
ngày mai ngươi cũng thành quá khứ của ta thôi
 
vì ta hay vì ngươi?
ngày nào ta cũng trút cạn
 
 TRANG THANH

Bản quyền ©2020 Uỷ ban Hội văn học nghệ thuật tỉnh Quảng Ngãi